Trên trần giới này có tồn tại các người tu đạo, đặc trưng trong các núi sâu rừng già, họ đã từng sống rất lâu, với người đã sống mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm. Điều này đề cập ra với thể đa dạng người sẽ ko tin nổi … Dưới đây là câu chuyện được nhắc lại của một người tương tự.
trước tiên xin được nhắc rõ, bài viết này không phải là câu chuyện hư cấu. các gì được viết được đề cập, hoàn toàn đều là những trải nghiệm chân thật, cảm ngộ chân thật của bản thân tôi. những vị với thể tin, cũng mang thể không tin, nhưng mong những vị hãy tu tích khẩu đức, đừng mang tạo nghiệp chướng cho bản thân mình.
những người thường nhật nhận ra "300 năm" trong tiêu đề, một mực sẽ cho rằng tôi đang nói khoác, nhưng tôi xin nói có các vị rằng, tuổi thật sự của tôi xác thực là 330 tuổi, cũng chính là đề cập rằng tôi sinh ra vào giữa các năm Khang Hy triều đại nhà Thanh. Kỳ thật, 330 tuổi cũng chẳng thể nói là rất già, những người hơn hai.000 tuổi tôi đều đã đích thân gặp qua, nghe nhắc còn với các người sống trên 5.000 tuổi ở thiên hạ, chỉ là không có cơ hội gặp được mà thôi.
Tôi là người Thành Đô, tỉnh giấc Tứ Xuyên, giữa những năm Ung Chính, vì để tránh chiến loạn, Anh chị chúng tôi chạy nạn tới núi Đại Ba, miền bắc thức giấc Tứ Xuyên, nhưng không may gặp phải lở đất, rút cục chỉ có một mình tôi may mắn thoát được, năm chậm triển khai tôi 30 tuổi. Về sau tôi bị lạc đường trong núi, tự mình đã đi lang thang trong suốt mười mấy ngày liền, ngay chính vào khi gần bị đói chết, một vị Đạo sĩ đã cứu sống tôi. Vị Đạo sĩ này chính là sư phụ của tôi sau này, lúc chậm tiến độ ông đã ở trong núi Đại Ba tu luyện hơn 700 năm. từ chậm triển khai, tôi liền đi theo ông khởi đầu tu luyện. Ở đây cần phải nhắc rõ, tôi và sư phụ tuy đều là Đạo sĩ, tu luyện Pháp môn Tam Thanh, nhưng chúng tôi chẳng phải là Đạo giáo, ko sở hữu một tí quan hệ gì mang Đạo giáo cả.
Sư phụ của tôi là người của triều đại nhà Đường, tuy đã tu luyện hơn 700 năm rồi, nhưng ông nhìn còn trẻ hơn tôi khi chậm triển khai phổ thông. Bởi ông đã tu luyện đến cuối cùng rồi, dù sở hữu quyết tâm thế nào cũng ko tu luyện lên trên được nữa, vậy nên đã thu tôi khiến môn đệ, truyền thừa Đạo chính thống trong môn tu luyện này của chúng tôi. Mọi người nhất mực sẽ không nghĩ được rằng, công pháp tu luyện trong môn này của chúng tôi, khôn xiết vô cùng thuần tuý, đặc biệt phù hợp cho các người chây lười, bởi vì công pháp của chúng tôi chính là ngủ.
Sau lúc sư phụ truyền công pháp tu luyện cho tôi xong, lần đầu tiên tôi đã ngủ hơn một tháng, sau khi tỉnh giấc dậy thân thể có những biến đổi rất to, phần nhiều đã thay đổi thành 1 người khác vậy, khỏe mạnh hơn trước đây số đông. Sau Đó, ông lại bảo tôi đọc "Đạo Đức Kinh", đọc xong kinh thư lại đi ngủ. Cứ không ngừng đọc kinh thư, nằm ngủ tương tự, một lần dài nhất, tôi đã ngủ 1 giấc hơn hai năm. Cứ lặp đi lặp lại không dừng như vậy, một mạch tu luyện đến hơn 60 năm, chung cục tôi đã đạt tới cảnh giới tiểu thặng (thiên mục đã mở, đại chu thiên toàn bộ đều đã được đả thông). lúc này tôi đã tu luyện được nhiều công năng đặc dị, giả dụ tịch cốc (nhịn ăn nhịn uống mà ko mệt mỏi), thuật ban vận, di chuyển trên không, tha tâm thông, thấu thị nhân thể, v.v….Cũng phải kể thêm, nói bắt đầu từ khởi đầu tu luyện, tướng mạo của tôi như dừng lại ở tuổi 30, mãi cho tới tận hôm nay cũng ko với bất cứ sự thay đổi gì.
Tu luyện tới cảnh giới tiểu thặng, sư phụ bảo tôi trở lại cõi người đi vân du. Sư phụ nhắc, nếu như tôi chìm đắm vào danh lợi thanh sắc, bị thế giới phồn hoa khiến mờ mắt, thì ko cần trở về núi tu luyện nữa, tôi với thể tự mình chọn tuyến đường sau này. giả dụ sau 3 năm, tôi vẫn không bị sa ngã, thì hãy trở về núi Đại Ba tu luyện, ông sẽ chỉ đạo tôi tiếp tục tu luyện công pháp tiếp theo.
Vân du ở bên ngoài rất khổ, quy định cũng đa dạng. Thứ nhất, trong cõi trần không được sử dụng bất nói công năng đặc dị nào, trước khi xuống núi sư phụ đã khóa hết công năng của tôi, bao gồm cả tịch cốc, bởi trong thời gian vân du, tôi tự mình nghĩ cách thức khắc phục vấn đề ăn uống. Thứ 2, ko được đụng tới tiền bạc, chỉ sở hữu thể chuẩn y phương thức xin ăn để sở hữu được thức ăn. Thứ ba, còn với phần lớn giới luật, móc túi, dâm tà, uống rượu, v.v….giống như các quy định trong Phật giáo. Sư phụ mang thể tiêu dùng thiên nhãn thông giám sát tôi mọi lúc mọi nơi, giả dụ tôi phạm phải bất cứ quy định nào, thì sẽ không còn có dịp đi theo sư phụ tu luyện nữa.
Sau lúc rời khỏi núi Đại Ba, tôi trước tiên đi đến Vị Nam vùng Thiểm Tây, sau chậm tiến độ lại đi Đồng Quan. Ở Đồng Quan, tôi rốt cục đã phải tự giải quyết vấn đề ăn uống. Bởi vì tướng giả mạo của tôi là 1 người đàn ông khỏe mạnh của tuổi 30, xin ăn vô cùng khó khăn, thường hay bị mắng, chẳng với mấy ai đồng ý bố thí cho tôi cả. Ở Đồng Quan tôi đã làm mướn cho một nhà địa chủ họ Lưu, chỉ cần với chỗ ăn chỗ ngủ, ko cần tiền công. Địa chủ rất lấy làm vui mừng, cũng đồng ý mang tôi. Tôi cũng không với tâm trạng muốn đi các nơi khác, ở nhà địa chủ họ Lưu, yên bình trải qua 3 năm, rất may là không mang phạm giới nào cả, thời hạn 3 năm đã hết, tôi lại trở về núi Đại Ba, bên cạnh sư phụ.
các tháng ngày sau này chính là ko ngừng tu luyện, cứ phương pháp 35 năm 1 lần, đều sẽ phải xuống núi vân du mấy năm, có các khi sư phụ sẽ cộng đi vân du mang tôi, khi chậm triển khai tôi không mang cách nào làm cho biếng nữa, không thể sống thanh thoả như ở nhà Lưu địa chủ nữa, mà mỗi ngày đểu cần phải ra ngoài xin ăn. Vân du rộng rãi năm tương tự, hết thảy chua ngọt đắng cay, phong ba bão tố của người đời đều đã trải qua hết cả, nhưng ý chí tu luyện của tôi trước sau ko phải bị lay dộng. Đối mang các đổi thay triều đại, thế sự biến hóa của cõi tục, chúng tôi xưa nay đều không can thiệp, bao gồm cả những tai nạn và chiến tranh kia, chúng tôi sớm muộn chẳng phải quản. Vì những thứ này đều là mang định số, ai loàn động, thì người Đó sẽ phải lãnh tai ương.
Tôi biết trong thế gian mang đông đảo rất đa dạng người với hứng thú sở hữu tu Đạo, nhưng họ không rõ được rằng tu Đạo cần phải chịu đựng phần lớn mẫu khổ, phải trải qua bao lăm dày vò và ma nạn. Chỉ pha mấy ấm trà, hẹn vài người bạn, ngồi mà luận đạo, chậm triển khai không phải là tu luyện, mà là ngơi nghỉ. Tu luyện thật sự, là phải trải qua phần lớn loại khổ.
Sau lúc tu luyện hơn 200 năm, kể một cách chuẩn xác là 1 năm trước lúc triều đại nhà Thanh sụp đổ, sư phụ của tôi từ trần, từ Đó về sau môn phái tu luyện của chúng tôi chỉ còn lại một mình tôi. tiêu chí sau hết của tu Đạo chính là đắc Đạo thành Tiên, để với được sự vĩnh hằng của sinh mệnh, nhưng pháp môn tu luyện này của chúng tôi cao nhất chỉ sở hữu thể tu tới "ngũ khí triều thiên", phương pháp trường sinh bất lão vẫn còn 1 quãng rất xa. Sau khi sư phụ từ trần, thi hài ông không hề bị mục nát, tôi đem nó bảo tồn trong một ngôi miếu cũ ở Hán Trung, về sau nơi này bị chiến tranh phá hủy, nhục thân của sư phụ cũng bị hủy luôn trong chậm tiến độ. Thực ra, đây cũng không sở hữu gì phải tiếc cả, chẳng qua chỉ là 1 lớp da thịt mà thôi.
Sau khi sư phụ mất, tôi phải độc tu 1 mình. Đối mang 1 người tu luyện chơ vơ mà nói, dòng khổ to nhất, chính là cô quạnh hiu và đơn độc. sở hữu những lúc ngồi thiền một năm, sau khi xuất định được mấy ngày rồi lại nhập định
http://minhbao.net/ tiếp, mười mấy năm không thấy một bóng người, không nhắc một lời nào là chuyện rất bình thường. Vì để giải quyết cô đơn buồn tẻ, tôi thích đi vân du, từ khi năm 1960, tôi vừa đi vân du vừa tiếp diễn việc tu luyện của mình.
Đợi tới măn 1988, dòng năm xảy ra vụ hỏa thiến lớn ở núi Đại Hưng An, tôi chung cục đã tu luyện tới cảnh giới cao nhất trong môn của chúng tôi là "ngũ khí triều thiên". khi này, công năng đặc dị của tôi, đã đạt tới cao độ trước nay chưa từng sở hữu, trên cơ bản những công năng mà bạn từng nghe nói thì tôi đều có hết cả, hơn nữa công lực phát triển, hoàn toàn ko phải là thứ mà những người với công năng đặc dị trên trần thế kia có thể so sánh được. Hơn nữa trong khoảng chậm tiến độ về sau, các lúc vân du, tôi sở hữu thể ko còn cần phải tuân thủ pháp giới nữa, công năng đặc dị cũng với thể sự dụng tùy ý rồi, nhưng điều kiện trước tiên là ko được phép can thiệp vào bất cứ sự tình nào của trần gian con người, dẫu cho là một việc nhỏ rất là lặt vặt cũng không được, nếu không sẽ gặp phải báo ứng, hoặc công năng bị mất đi.
Từ khóa: tu luyen